Tổng hợp các bài thơ tình mưa – các bài thơ tình buồn bất chợt về Mưa!
Cơn mưa vốn là hình ảnh quen thuộc thường xuyên xuất hiện trong các bài thơ, bài văn. Cơn mưa mang lại cho người đọc nhiều cảm xúc khác nhau. Vui có, buồn có. Tuy nhiên, ta có thể dễ dàng cảm nhận được, cơn mưa trong những bài thơ thường mang trong mình một nỗi buồn man mác. Cũng không hiểu lý do tại sao, nguyên nhân là gì? Khiến cơn mưa thường được các nhà thơ, nhà văn đưa vào những tác phẩm buồn có mình.
Mưa không có cảm xúc thật, nhưng có lẽ, với tác giả, mưa lại gắn liền với quá khứ, với kỉ niệm của mình. Do đó, nói về mưa, cũng chính là gợi nhớ tâm trạng của tác giả. Gắn liền với những cơn mưa thường là những kí ức buồn, những sự hối tiếc, lưu luyến quá khứ. Hay thậm chí, đôi lúc, cơn mưa còn gắn liền với nỗi đau khổ nào đó.
Cơn mưa mang theo cái lạnh lẽo và cô độc của nhiều người. Đôi lúc, trong cơn mưa u tối, con người ta lại thấy mình lạc lõng giữa không gian. Cơn mưa khiến mọi thứ mờ nhạt, không gian trải dài đến vô tận và ta cảm thấy như bản thân trở nên nhỏ bé giữa đất trời.
Những bài thơ tình mưa buồn sẽ mang đến cho bạn những dòng cảm xúc: buồn, thương, lưu luyến, tiếc nuối và cô đơn. Hãy cùng mình xem và suy ngẫm nhé!
Contents
Bài thơ tình mưa buồn 1 – Vì sao xa rời
Bài thơ
“Gửi em một áng thơ tình
Và xin một phút giây mình bên nhau
Hạ về giăng ngập thương đau
Ve kêu phượng nhớ gợi sầu mênh mang
Đâu rồi cái thuở tình hoang
Và đâu một cõi thênh thang nắng hồng
Ta ngồi ta đợi ta trông
Mơ về ký ức mặn nồng ngày xưa
Người về nơi ấy chiều mưa
Và người có nhớ ngày xưa hỡi người?
Mưa về cây cỏ xanh tươi
Mà lòng thắt quặn nụ cười không vui
Chiều nay xót ruột ngậm ngùi
Xa rồi giấc mộng ngọt bùi, đành thôi!
Chim bay mỏi cánh lưng đồi
Hỏi nàng Tôn nữ, vì sao xa rời?”
Cảm nhận
Bài thơ như gợi nhớ lại cho ta những cảm xúc yêu thương nhưng đầy tiếc nuối của mối tình đầu. Có lẽ, tình đầu mang một ý nghĩa lạ lùng trong mỗi người chúng ta. Nó đặc biệt hơn hết thảy, vì trong tình yêu ấy, ta non nớt, ngây thơ và trong sáng. Tình đầu là mối tình của mọi trải nghiệm đầu tiên. Và đôi lúc, sự tan vỡ của mối tình đầu lại khiến ta trưởng thành hơn. Nhưng nói cho cùng, tình đầu – khi nhớ lại, đều mang đến cho ta một sự day dứt, xót xa và luyến tiếc.
Riêng về bài thơ này, tôi không chắc đây có phải mối tình đầu hay không. Nhưng những cảm xúc mà bài thơ mang lại cho tôi lại hết sức day dứt và mặn nồng, luyến tiếc như mối tình đầu vậy. Tác giả đã yêu, yêu thật đậm sâu. Đến nỗi, dù trải qua bao lâu, khi nhìn lại, tác giả cũng vẫn không nguôi ngoai được nỗi nhớ người xưa. Đến tận bây giờ, tác giả vẫn hi vọng được trở về như ngày xưa, hay chí ít, cũng có một lời giải thích cho “Hỏi nàng Tôn nữ, vì sao xa rời?”
Có lẽ chính vì không có giải thích rõ ràng cho câu hỏi của tác giả. Nên chính tác giả đã bị chìm đắm trong mối tình ngày xưa và không có lối thoát. Nút thắt của mối tình này, có lẽ sẽ mãi không có mối gỡ.
Bài thơ tình mưa buồn 2 – Tôi về phố cũ cùng thu
Bài thơ
“Tôi trở về con phố cũ hoàng hôn
Qua góc quán liêu xiêu gầy xác lá
Phố thân quen bỗng bây chừ xa lạ
Có lạc không? Hay thiếu một điều gì…
Tôi về đây nghe phố hát thầm thì
Mồi điếu thuốc chân tìm trong hoang hoải
Chiều hò hẹn mơ dấu thời vụng dại
Kỷ niệm nào xa ngái những mùa qua
Gió dạt dào gọi mãi bóng hình xa
Trời trở lạnh mưa rạt rào khắp lối
Giọt lệ đầy thấm mòn trên mái ngói
Hóa rêu xanh phong kín gót chân sầu
Tôi trở về mà chẳng thấy người đâu
Hay đã lỡ mối tình duyên một thuở
Mắt ai rưng màu hoa tim tim nhớ
Có thương người mòn mỏi đứng chờ mong?
Tôi về đây dư hương giấu trong lòng
Thu kín lối, phố chuyển mình như thể
Độ tan tầm người ta đông như thế
Ấy vậy mà… vẫn thiếu một bàn chân…”
Cảm nhận
Bài thơ “Tôi về phố cũ cùng thu” lại mang đến cho ta một cảm xúc nhẹ nhàng và dịu êm, đôi lúc xem một chút yêu thương và nhung nhớ. Tác giả trở về phố cũ ngày xưa trong một buổi chiều mùa thu. Mọi thứ thật êm ái và trữ tình. Vẫn con phố ấy vẫn “góc quan liêu xiêu gầy xơ xác”, nhưng dường như, với tác giả, con phố ấy đã trở nên xa lạ hơn bao giờ hết, không quen biết, không còn thân thuộc. Rốt cuộc là điều gì đã khiến cho tác giả trở nên xa lạ như vậy?
Đó chính là hình ảnh bóng dáng quen thuộc nơi ấy đã không còn nữa. Hình ảnh người con gái ngày xưa đã biến mất, còn đâu những buổi chiều hẹn hò, những kỷ niệm yêu thương ngày xưa nữa. Giờ đây, mọi thứ đã trở thành dĩ vãng xa xôi, mang theo cái nhung nhớ một thời đã qua. “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” – Với tâm trạng nhớ nhung và xót xa, dưới góc mắt của tác giả, cảnh vật xung quanh bỗng trở nên đìu hiu và cô quoạnh.
Quả thực, bài thơ khiến cho người ta tiếc nuối và thương cảm. Đây hẳn là từng là một tình yêu sâu sắc và thủy chung. Nhưng sao, đến cuối cùng, mỗi người lại đi về mỗi ngả. Câu hỏi này có lẽ sẽ mãi không có lời giải đáp. Hay chính tác giả, cũng không còn quan tâm đến câu trả lời nữa rồi. Vì cái quang trọng, “người” sẽ mãi không còn quay về nữa. Tuy tiếc nuối về mối tình, nhưng bằng lời thơ nhẹ nhàng và sâu sắc, ta có thể thấy: Tác giả là một người rất phóng khoáng, chấp nhận sự thật và để người ra đi tìm hạnh phúc khác. Chứ không níu kéo trong đau khổ và day dứt.
Lời kết
Trên đây là tổng hợp 2 bài thơ tình mưa buồn, hi vọng các bạn có thể yêu thích. Với những người đã từng yêu, và đã từng mất đi một tình yêu đẹp, có lẽ, 2 bài thơ trên đây sẽ khiến bạn đồng cảm hơn. Những kỉ niệm, những yêu thương ngày xưa, tuy đã qua, nhưng vẫn mang cho ta nỗi lưu luyến không thể diễn tả được.