Làm văn: Suy nghĩ về một người thân trong nhà
Bài số 1: Biểu cảm về cha
“Tình cha ấm áp như vầng Thái Dương.
Ngọt ngào như giòng nước trôi đầu nguồn.
Suốt đời vì con gian gian,
Ân tình đậm sâu bao nhiêu,
Cha hỡi cha già dấu yêu…”
Lời bài hát “Tình cha” của nhạc sĩ Quang Lê từ lâu đã được em ghi nhớ như những bản tình ca bất tận của tạo hóa. Ba mẹ là những người thương yêu và thân thiết nhất với mỗi người, và em cũng vậy. Mẹ dạy cho em sự dìu dàng đằm thắm. Còn ba, ba dạy em làm một người mạnh mẽ, kiên cường và không bao giờ chịu khuất phục trước những khó khăn. Ba không thể hiện tình cảm rõ ràng như mẹ, lúc nào ba cũng im lặng nhưng ba luôn dành cho em tình yêu thương vô bờ bến nhất của trái tim một người cha. Và em rất yêu thương và kính trọng ba mình.
Ba tính ra đã được bốn mươi cái xuân xanh nhưng nhìn còn rất phong độ và lịch lãm. Ba có một dáng đi rất khoan thai của một người đàn ông chững chạc, trưởng thành cùng một đôi mắt sáng tinh anh luôn quan sát rất hiểu lẽ đời. Làn da ngăm đen đi vì nắng gió của thời gian; bàn tay ba rất to, nó có thể nắm trọn vẹn đôi bàn tay nhỏ bé của em. Ba là một người đàn ông của công việc, với trách nhiệm của một người đàn ông trụ cột trong gia đình, ba không quản ngại mưa nắng để làm lụng kiếm tiền chi tiêu và trang trải cuộc sống của gia đình, lo miếng ăn giấc ngủ cho các con, chăm sóc gia đình của ba. Công việc của ba hàng ngày là đi mua than và bán lại cho người khác. Công việc khá là cực và bận rộn chiếm hết thời gian của ba. Có khi ba phải đi làm từ lúc ba, bốn giờ sáng và trở về là lúc đêm đã khuya để kịp mang hàng hóa cho người ta, nếu không hàng bán sẽ bị ế và ba lại phải chở nó về nhà. Đôi khi ba còn không kịp ăn cơm, luôn tất bật chạy ngược chạy xuôi cho kịp giờ mà bất chấp cả thời gian, bất chấp cả vất vả nặng nhọc. Em thương ba lắm, nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên chán ba, cùng những vết nhọ nồi lấm bẩn trên mặt cha, đôi tay lem luốc chưa kịp rửa làm cho ba trở nên kì quặc giống kiểu cô bé lọ lem trong truyện cổ tích ý. Nhưng hình ảnh đó với em lại trở nên rất đẹp và những lúc như vậy ba hoàn hảo một cách kì lạ.
Tuy ba là một người đàn ông của công việc nhưng ba cũng là một người đàn ông của gia đình, ba luôn làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha. Ba yêu thương mẹ và cả anh em em nữa. Dù công việc có bận rộn cỡ nào thì ba cũng luôn dành thời gian để phụ mẹ làm việc nhà và quan tâm, hỏi han việc ăn uống, học hành của từng đứa. Em còn nhớ rất rõ, ba là người dạy em viết chữ chứ không phải mẹ, ba cũng chính là người chăm sóc em mỗi khi em bị đau trong khi mẹ bận lo cho em gái, ba đút từng miếng cháo, cho em uống từng viên thuốc. Ba luôn ân cần và chu đáo với các con như vậy đó. Mỗi khi chúng em có chuyện gì thì lòng mà đau như chính mình xảy ra chuyện vậy. Em còn nhớ rõ có lần, em đã giở chứng cãi lại ba khi ba muốn em ở nhà trông nhà nhưng em nhất định muốn đi chơi cùng chúng bạn, thực sự là lúc đó không xoay sở được ai trông nhà khi nhà em bán quán nên ba mới gay gắt trước phản ứng của em. Em đã cãi láo với ba và bị ba tát cho hai bạt tai vào mặt, em đau lắm và đã khóc rất nhiều. Thế là hôm đó cả ba và mẹ không ai đi đâu và làm được việc gì hết, không khí gia đình trở nên nặng nề hơn vì em. Em đã hối hận rất nhiều nhưng lại không dám xin lỗi bố, nên đành viết một bức thư xin lỗi. Và ba vẫn thế, yêu thương em vô điều kiện và tha thứ lỗi lầm cho em cho dù em có phạm lỗi này hay lỗi lớn hơn đi chăng nữa.
Ba không đơn thuần chỉ là một người ba, ba là một người bạn và cũng là một người thầy dạy dỗ em những điều hay lẽ phải ở đời và là tấm gương sáng chói về sự kiên cường, dũng cảm đương đầu với mọi khó khăn thử thách mà không chút sợ sệt. Những lúc em vui vì đạt được thành tích cao trong học tập, ba sẽ động viên và khích lệ em để em luôn cố gắng. Nhưng những lúc thất bại trong các bài kiểm tra hay trong các kì thi quan trọng thì em lại buồn rầu thất vọng và thường tự trách móc bản thân vì đã quá chủ quan. Những lúc đó, người ở bên em cũng lại là ba, ba cho em lời khuyên, phân tích nguyên nhân thất bại cho em để em biết và cố gắng hơn trong những lần sau. Không chỉ thế, về tất cả mọi chuyện, mọi vấn đề em gặp phải ba cũng ngồi xuống phân tích lí lẽ giúp em thông suốt vấn đề, ba dạy em phải biết đứng lên khi thất bại, ba dạy em là không có khó khăn nào không thề vượt qua, ba dạy em có một trái tim nhân hậu và giàu tình thương. Ba thật tuyệt vời và cũng vô cùng sâu sắc!
Em rất yêu quý ba, người thầy và cũng là người bạn tốt của em. Em tự hứa với lòng mình sẽ chăm ngoan, học giỏi phấn đấu sống sao để trở thành người có ích cho cộng đồng và xã hội Và bên em trên suốt chặng hình dài phía trước sẽ luôn là những lời dạy dỗ ân cần và tình thương sâu sắc của ba làm động lực cho em vững bước! Và em thầm cảm ơn thượng đế đã cho em được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, có tình yêu thương của mẹ và sự ân cần của ba kính yêu!
Bài số 2: Biểu cảm về mẹ
Trên mỗi bước đi trong cuộc đời tôi đều có hình bóng một người phụ nữ; người ấy là người vừa nghiêm khắc bảo ban những lúc tôi trái tính trái nết lại vừa yêu thương che chở những khi tôi yếu lòng. Người ấy lúc nào cũng muốn những điều tốt đẹp nhất cho tôi, quan tâm tôi hơn chính bản thân mình. Người phụ nữ đó là mẹ của tôi.
Nhà tôi có ba anh em là tôi, anh trai và em gái. Khi tôi còn nhỏ nhà tôi nghèo lắm, em gái nhỏ hơn lại hay đau ốm nên lúc nào mẹ cũng chăm em gái còn tôi và anh hai lớn và là những đứa trẻ khỏe mạnh nên mẹ không dành nhiều thời gian cho chúng tôi lắm. Nhưng dù sao thì đối với một đứa trẻ, nhất là khi tôi lại là đứa bé gái thì luôn cần đến sự yêu thương và ôm ấp của mẹ như những gì mẹ làm cho em. Với sự hiểu biết nông cạn của mình lúc đó thì làm sao tôi có thể phân biệt được phải trái đúng sai. Chỉ nhớ rằng, ngày đó tôi ghét con bé em của mình lắm, và hơn ai hết là tôi ghét mẹ. Gia đình còn khó khăn nên một tay mẹ vun vén công việc nhà, phụ bố làm ăn, rồi còn phải lo đưa em tôi đi chữa bệnh nữa. Khi có việc gì cần phải đi đâu mà không có ai trông con thì mẹ thường mang em theo, hoặc sẽ cùng dẫn anh trai đi cùng, trừ tôi. Mẹ nói rằng tôi là đứa trẻ ngoan, không có đau yếu và quậy phá nên mẹ yên tâm để tôi ở nhà rong ruổi cùng đám bạn hàng xóm đi chơi, chơi chán thì mò về nhà. Mẹ bận lắm, mẹ chẳng có thời gian nào mà nghĩ đến tôi; đôi khi áp lực về thời gian làm mẹ bực mình và hay cáu gắt với con cái và dĩ nhiên tôi không bao giờ thoát được những lời gắt gỏng đanh đá từ mẹ, có khi ngày nào cũng ăn chửi, thậm chí có giai đoạn mà ngày nào tôi cũng khóc; nhìn lũ bạn được mẹ cưng chiều bao bọc chẳng khác nào công chúa trong những câu chuyện cổ tích mà tôi vẫn hay đọc lại làm tôi ghét mẹ nhiều hơn. Thầm nghĩ mình chắc không phải đứa con ruột, mà chỉ là con nuôi do mẹ nhặt về giống như một bộ phim Hàn Quốc được chiếu trên ti vi.
Rồi thì tôi lớn lên, học cấp 2 rồi lên tới cấp 3, cùng với đó là sự hiểu biết của tôi về cuộc sống, về lẽ đời cũng càng tăng lên; và rồi tôi hiểu mẹ hơn. Hiểu được những khó khăn mà mẹ đang chịu đựng, mang lấy và vượt qua nó hằng ngày. Tôi khờ quá, mà nói đúng hơn thì tôi mang trong mình sự ích kỉ nhỏ nhoi của con người tầm thường, tôi chỉ thấy những cái tôi thấy mà không để ý những gì mẹ làm hằng ngày cho mình. Sinh ra và nuôi ba anh em lớn khôn, mẹ chẳng quản ngại việc chi, cái gì mẹ cũng làm, bất chấp tất cả để cho anh em tôi cái ăn cái mặc, chả thiếu thốn thiệt thòi điều gì so với những đứa trẻ cùng trang lứa. Mẹ lúc nào cũng tươm tất quần áo, đầu tóc cho con gái mỗi khi đi học; mua những món ngon tẩm bổ cho con gái khi tới mùa thi hay những lúc đau ốm khi trái gió trở trời. Có lần con gái đi học bị bạn bè xấu bắt nạt, mẹ tới tận nhà họ mắng vốn. Mẹ dạy con gái những điều hay lẽ phải ở đời, dạy con gái những thứ con cần để trở thành một cô gái xinh đẹp, cả tâm hồn và vẻ bên ngoài… chỉ là mẹ không nói ra, không dùng từ ngữ bóng bẩy trau chuốt cưng nựng con gái, mà là những câu nói bình thường thậm chí thô sơ như đôi bàn tay khô ráp của mẹ. Mẹ cứ âm thầm lặng lẽ như vậy, cùng các con mẹ yêu từ nhỏ cho tới lúc lớn lên, thậm chí quần áo của mẹ rách nát, nhàu nhĩ nhưng mẹ vẫn cứ không sắm nổi cho mình một bộ quần áo mới. Không có cả thời gian riêng dành cho mình nữa…
Rồi thì con gái yêu mẹ hơn, thương mẹ hơn; con gái hối hận vì những suy nghĩ trẻ con của mình khi còn bé. Nhưng, mẹ bệnh, mẹ được bác sĩ kết luận là mắc bệnh tiểu đường vào một ngày cuối tháng 10, khi tôi đang học lớp 9. Căn bệnh đã cướp mất ông ngoại khi còn rất trẻ, và bây giờ thì chính mẹ cũng lại mắc căn bệnh giống ông. Tôi sợ lắm, tôi sợ khi mình chưa đủ khôn lớn, chưa kịp làm gì để cho mẹ vui nhiều, còn rất nhiều điều tôi vẫn đang muốn làm cho mẹ. Giờ đây, khi tôi đang học đại học năm cuối, mẹ vẫn đang chiến đấu với bệnh tật, mẹ luôn hi vọng nhìn thấy con cái lập gia đình, sinh con đẻ cái và sống hạnh phúc với tổ ấm riêng của mình. Cố lên mẹ nhé! Gia đình mình luôn yêu mẹ. Mẹ vất vả nhiều rồi, điều mẹ mong muốn sẽ trở thành hiện thực sớm thôi.
Tôi sẽ sống trọn vẹn từng phút giây trong cuộc sống, sống có ý nghĩa và làm một người có ích như lời mẹ vẫn dạy bảo. Cuộc đời này, mẹ cho tôi cuộc sống, dạy dỗ tôi nên người, mẹ là người anh hùng theo bước chân tôi từng năm tháng, tôi hạnh phúc biết bao khi luôn có mẹ trên mọi cuộc hành trình. Và tôi muốn nhắn nhủ đến tất cả những ai đang mang nỗi oán hận như tôi ngày xưa thì hãy mau vứt bỏ suy nghĩ đó đi; những ai đang làm mẹ buồn phiền thì mau quay về sửa sai và xin lỗi mẹ, vì tình mẫu tử là thiêng liêng và là duy nhất, cho dù thế giới này có quay lưng lại với ta thì mẹ vẫn sẽ dang rộng cánh tay chờ đón ta quay về. Và tôi muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi! Con hạnh phúc vì là con của mẹ, con yêu mẹ rất nhiều”.