Đề bài: Đi thăm tảo mộ
Dàn ý
I. Mở bài
– Giới thiệu về không gian thời gian của buổi tảo mộ.
– Nêu lên về cảm xúc của em.
II.Thân bài:
* Khái niệm tảo mộ
– Trước Tết hoặc đầu mùa xuân dân tộc Việt Nam có tục lệ tảo mộ tức là đi viếng, sửa sang sạch sẽ, khang trang lại phần mộ của tổ tiên, ông bà và người thân cho trang trọng chu đáo.
Kể lại diễn biến của buổi tảo mộ
1. Trên đường đi
a. Chuẩn bị: mọi người thường chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi tảo mộ bố mẹ em chuẩn bị mọi thứ từ tối hôm trước. Mẹ chuẩn bị làn, rượu, tiền vàng, hương, chè khô, xôi, hoa quả..
b. Xuất phát: Đúng 5h sáng, gia đình em lên đường. Lúc này trời vẫn chưa sáng, sương dày đặc, ông mặt trời vẫn chưa thức dậy thời tiết thật lạnh. Hai bên đường, các hàng quán đang bắt đầu mở bán.
c. Quang cảnh mùa xuân
– Ông mặt trời thức giấc, ông đang ban phát ánh nắng của buổi sáng làm bừng tỉnh mọi vật. Không gian bừng sáng hẳn. Bầu trời trong xanh, làn gió nhẹ thổi qua mang theo hơi lạnh của mùa đông. Tiếng chim ríu rít nghe thật vui tai.
2. Đến khu nghĩa trang
– Gia đình em quét dọn lại phần mộ, sửa soạn lại mọi thứ sạch sẽ, chu đáo.
– Bắt đầu sắp lễ: Thắp hương, cắm hoa, bày biện hoa quả…
Chuẩn bị mọi thứ chu đáo, đầy đủ thì bố mẹ em khấn vái. Bố mẹ đứng thật nghiêm trang, cầu mong tổ tiên, ông bà ở thế giới bên kia được mau chóng thanh thoát về cõi tiên. Đứng sau bố mẹ, em cũng đứng nghiêm trang, khấn vái. Bỗng dưng em nhớ về trước kia ngày được ở bên bà. Mới năm trước thôi, bà còn ở đây, cùng nói chuyện, cùng chơi với cháu. Bà còn khuyên dạy, kể chuyện cho cháu. Nghĩ đến đây nước mắt của em tuôn trào.
– Em đang nghĩ linh tinh chợt nghe thấy tiếng mẹ gọi. Em chạy tới, cùng hoá tiền vàng với mẹ. Còn bố thì thắp hương cho các phần mộ khác bên cạnh.
III. Kết bài
Sau khi hoàn thành tục lệ tảo mộ, cả gia đình trở về nhà. Tâm trạng lưu luyến, bâng khuâng, xúc động. Qua tục lệ này, đã thể hiện truyền thống cao đẹp, nhớ ơn thế hệ trước.
Bài văn tham khảo
Xuân đã về rồi, thời tiết nắng xuân nhẹ, buổ i chiều ba mươi Tết tại nghĩa trang có rất nhiều người đi tảo mộ. Và tôi cũng như vậy. Những người đi tảo mộ có một chút xót xa, ngậm ngùi mà nếu kh ông nén lại, người ta có thể bật khóc. Đó chính là cảm giác thăm người đã quá cố. Tất cả đều là những cảm giác lâng lâng trong người của những kẻ “tha hương”.
Thời tiết xuân lúc này chứ tiết trời lúc ấy hơi lạnh. Nhưng thực ra, trong nghĩa trang chẳng lạnh chút nào. Có lẽ nhờ những làn khói bốc lên từ mấy bó nhang đang nghi ngút cháy hãy là những bãi đốt giấy tiề n, vàng bạc, hay là sự nhộn nhịp của con người. Người thì vào ra, kẻ đốt nhang, kẻ đốt g iấy tiền, vàng bạc. Không khí tại nghĩa trang giáp tết thật ấ m cúng. Tô i rảo bước qua từng ngôi mộ, từng dòng hiện ra, nào là người chết trẻ, kẻ sống thọ. Nhiều ngôi mộ cũng không giống nhau cá i thì khang trang, cái thì cũ kĩ, cái thì sạch sẽ nhưng cũng có những cái như đã bị bỏ hoang. Lướt qua họ cho tôi những suy nghĩ, cảm xúc lẫn lộ n. Bước qua một ng ôi mộ còn mới, chắc là mới chôn cất, xu ng qua nh nấm đất nổi lên, phủ đầy những vòng hoa tưởng niệm “chia buồn c ùng gia quyến”. Cắ m lên đó là đầy nhang mới đốt, tỏa khói hương nghi ngút. Phía trước là người phụ nữ đầu đội khăn tang, cúi gầm mặt, nấc lên từng tiếng. Tự nhiên mắ t tôi cay xè, lòng tôi như nặng trĩu, đó là cảm giác đau đớn khi mất đi người thân yêu của mình.
Tôi nhanh chân bước đến mộ ông ngoại. Một ngôi mộ không lớn nhưng đẹp, xung quanh là những viên gạch mới xây. Bên trong là chiếc lư bằng đá và tấm bia in tên ông ngoại. Cổ tô i nghẹn đắng lại, phía trên dòng chữ là một bức ảnh ông ngoại mà nếu tôi nhớ không nhầm chính là hình của ngoại chụp trong đám cưới của cậu tôi. Giờ nó đang được gắn trên mộ. Đối với tôi đó là một nụ cười dịu hiền nhưng giờ đây tôi chẳng bao giờ tôi được thấy nụ cười ấy thêm một lần nào nữa. Đời là vậy đó khi không biết quý những gì mình có, khi mất đi họ mới thấy hết giá trị của nó. Tôi đã nghe đã nế m trải nhiều lần rồi.
Lúc nhỏ người thương tô i nhất nhà có lẽ là ông ngoại. Ông cho tô i ăn, chở tôi đi học, chơi với tôi những lúc ba mẹ đi vắng, mua những hộp bút chì màu,..Ông tâm sự khi tôi gặp những vướng mắc, khó khăn, ông luôn là người giúp đỡ tôi mỗi khi tôi gục ngã. Vậy mà, tôi không thể sống bên cạnh ông lâu hơn. Tôi đứng trước mộ lặng đi thật lâu, thật lâu.
Nắng chiều đang dần buông xuống, người đi thăm mộ cũng dần thưa thớt đi. Bó nhang trên mộ ông đã cháy được hết, tỏa làn khói nóng bay vút. Ngồi bên mộ, tôi cúi xuống ô m lấy ngôi mộ như chính người ông đã quá cố. Hơi ấ m phả ra từ đất tựa như là hơi ấm trong lòng ông ôm tôi trước kia. Và tôi ngồ i như vậy rất lâu, rất lâu mới trở về.