Hãy tưởng tượng mình gặp người lính lái xe trong Bài thơ về Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật

Bài Làm

Đùng đùng, đoàng đoàng. Tiếng súng nổ. Tiếng bom rơi. Khói bụi ngút trời. Cây cối ngả nghiêng. Một màu trời xám xịt, chỉ ngửi thấy mùi hắc sộc mũi của thuốc súng. Dường như sự sống ở đây không tồn tại. Nhưng:

“ Không có kính không phải vì xe không có kính

Bom giật bom rung kính vỡ đi rồi”.

Âm thanh ấy đến từ đâu. Nghe hào hùng, âm vang đến thế. “Xe không có kính”, “kính vỡ đi rồi”. Câu hát ngạo nghễ ấy phát ra từ anh chàng phía xa xa kia- lính lái xe.

Giữa khói đạn ngút trời ấy, chim chẳng dám bay qua, cảnh vật chẳng buồn nhích mình động đậy. Vậy mà, lấp ló xa xa kia là bóng dáng của chiếc xe tăng hùng dũng đang lao tới. Cái khí chất “hùng dùng” là thế nhưng cái sự thật trần truồng trong bom rơi đạn lạc lại khác xa. Áo khoác của chiếc xe tăng ấy vệt trắng, vệt xanh loang lổ, như hiện mình của một mảnh đời kham khổ. Chỗ còn, chỗ mất, chỗ méo méo, còn chỗ lại ghồ ghề lên. Và cũng như cái ý tứ mà chàng trai lái xe ấy ngêu ngao, chiếc xe chẳng còn lại mảnh kính nào. Vậy mà vẫn cần mẫn lao mình băng qua trong chiến trận. Và hơn thế, giữa cái không khí u ám, ngạt mùi tử thần ấy, lại là hình ảnh đầy sống động của chàng lính trẻ. Cái tôi ấn tượng ở anh là nụ cười rạng nắng, đầy sức sống. Anh cười như thể phía trước là chân trời tự do vây. Không phải nói quá, nhưng nụ cười của anh có sức mạnh khiến muôn vật xung quanh trỗi dậy vươn mầm, làm xiêu lòng bao cô gái dân công, như tôi. Anh cười để lộ hàm răng hạt bắp, nhỏ nhỏ mà đều đều, đôi môi ửng hồng, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Trong cái chiến trận cân não ấy, bom cứ rơi, súng đạn cứ liên hồi làm bao cung đường chỉ còn lại những hố sâu. Nó sâu, sâu đến nỗi người chẳng thể đi, huống chi là xe. Thế nên, chúng tôi ở đây, những cô gái dân công đào đường, lấp đường cho những chuyến xe băng băng qua. Giữa bom rơi, giữa đạn lạc ấy, ai chẳng mang trong mình nỗi sợ, chút rùng mình. Thế nhưng, nhờ anh- người lính lái xe ấy đã tiếp thêm động lực cho chúng tôi. Hình ảnh của anh, tiếng hát của anh, nó thấm đượm tâm hồn của chúng tôi. Trần trụi, khô khan là thế nhưng là niềm tin, là sức mạnh. Các anh đi qua chúng tôi như dòng nước đi qua bến sông, qua rồi đó nhưng chẳng biết bao giờ sẽ quay trở lại. Các anh đi để chi viện cho miền Nam ruột thịt, đi để giữ nền hòa bình cho nền độc lập dân tộc. Các anh gánh trên vai mình trách nhiệm lớn lắm, vậy mà các anh vẫn hát ca yêu đời, chẳng hề nhụt chí hay ngại khó ngại khổ. Các anh- người lính lái xe là vậy đó.

Xem Thêm  Tìm hiểu về giống chó Cane Corso - Chó ngao Ý

Hãy tưởng tượng mình gặp người lính lái xe trong Bài thơ về Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật-1

Giữa những năm đầu của chiến dịch Thu-Đông ác liệt, tình cờ hay hữu duyên mà tôi được gặp anh- chàng sĩ quan lái xe đến từ quân khu 4 tới đây. Cái tên anh mộc mạc lắm, cứ y như cái nghiệp lái xe của anh vậy đó. Anh tên Tải. Tôi gặp anh khi tuyến đường huyết mạch Huế – Đà Nẵng bị đánh phá ở gần đèo Hải Vân. Đất đá chất lại thành từng cồn, đất cao hơn người và chẳng còn cách nào leo lên đèo để kịp chuyến hàng sáng mai. Đoàn xe ấy đông lắm. Các anh cũng nóng ruột, chúng tôi cũng không khỏi rùng mình, hốt hoảng. Vậy mà, nhanh lắm, anh nhảy xuống xe, cầm vội cây xẻng bên đường mà đào mà lấp tới tấp. Tôi nhớ cái gương mặt hiền hậu ấy của anh Tải, anh nói : “các cô cứ bình tĩnh. Mỹ đào được thì chúng ta lấp được. Nó cứ phá, ta cứ lấp. Đến khi nào chúng biết mệt thì chúng ta đánh cho nó tơi bời”. Chúng tôi nhoẻn miệng cười, lau vội giot mồ hôi rơi trên má. “Rứa chúng ta cứ lấp cho chúng nó biết tay, anh nhỉ.” Tiếng cái Thu vang lên giữa không trung. Đêm ấy, chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, đảm bảo lưu thông giữa các tuyến đường, nhờ các anh. Trong lúc làm nhiệm vụ, tôi được nghe anh Tải kể chuyện. Anh kể về những con đường đã đi qua, về bà con miền Bắc và cả những cô gái thanh niên xung phong nơi ấy. Giọng anh cứ sang sảng hào hùng, và đậm chất xứ Nghệ. Anh kể về quê anh, nơi sinh ra vị lãnh tụ vĩ đại của chúng ta, nơi có những đóa hoa sen thơm ngát. Rồi anh kể về những trận chiến ác liệt anh từng chứng kiến, từng đi qua, về những người đồng đội kiên dũng hy sinh vì độc lập tự do của dân tộc. Anh hay đồng đội anh đều anh dũng lắm, với các anh cái chết đâu sánh bằng tự do của đồng bào. Anh nói: “ Tuổi trẻ là cống hiến, còn trẻ còn cống hiến, Tổ quốc chưa hết giặc sao dám sao nhãng”. Anh Tải chân chất nắng gió vậy đó, nhưng câu nào anh nói cũng thấm đến tận tâm can. Vâng, da anh sạm, chân anh chai, khuôn mặt anh gầy rạc hẳn đi nhưng tinh thần quyết chiến trong anh vẫn mãi hùng hục khí thế. Bỗng chốc, lòng cảm phục đi qua tim tôi, người chiến sĩ lái xe không kính. Trời rạng sáng, tuyến đường đã lưu thông, chúng tôi vẫy tay chào các anh đi. Từ biệt nhưng chẳng hề nuối tiếc, bởi nhiệt huyết anh hay đồng đội anh lan tỏa sẽ còn cháy mãi trong chúng tôi, những cô gái mở đường trong đêm.

Xem Thêm  Chó Bắc Hà. Nguồn gốc, đặc điểm, tính cách và nơi mua bán chó Bắc Hà

Giữa hàng vạn con người đi qua, giữa triệu triệu trái tim đang sực sôi, chúng tôi những con người đang sống và hy sinh cho nền độc lập dân tộc. Chúng tôi, giữ mãi tình yêu Tổ quốc nơi ngực phải, sống và chiến đấu vì lý tưởng độc lập. Và trong tim tôi, hình ảnh người chiến sĩ lái xe không kính ấy sẽ còn mãi đó. Anh cho tôi niềm tin, cho tôi hy vọng về một tương lai tự do, hạnh phúc. Cảm ơn anh, người đi qua tuyến đường của chúng tôi.

Bài Liên Quan: