Tổng hợp một số mẫu văn kể về giấc mơ được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày.
Contents
Chuyện kể về giấc mơ 1:
Mở bài
Đã 2 năm rồi kể từ ngày tôi xa mẹ. Đi đi công tác xa, không về với tôi và gia đình được. Cứ đến dịp tết đến xuân về thế này, nỗi nhớ mẹ của tôi lại trở nên sâu sắc hơn. Tôi nhớ những ngày, mẹ cùng tôi đi mua sắm đồ dùng cho mùa tết. Rồi những đêm ngồi canh nồi bánh chưng luộc. Hay cả những lần hai mẹ con cùng nhau thử đồ tết. Cứ mãi nghĩ về khoảng thời gian tết cùng mẹ, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thân bài
Bỗng, tôi nghe thấy có một tiếng gọi vẳng từ đăng sau: “An ơi!”. Quay lại tôi liền thấy mẹ đang đứng ở gốc cây đằng xa chỗ công viên và vẫy gọi tôi. Tôi mừng rỡ, bước nhanh đến chỗ mẹ rồi ôm chầm lấy mẹ. Bao nỗi niềm nhớ mong của tôi đã được giải thoát. Vừa ôm me, tôi vừa khóc và nói: “Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi. Con nhớ mẹ lắm đó!”. Mẹ nhẹ nhàng an ủi tôi hồi lâu.
Sau đó, mẹ kéo tay tôi đi đến một nơi nào đó. Lúc này, tôi cũng chẳng quan tâm mẹ dẫn tôi đi đâu, chỉ lo nhìn bóng lưng của mẹ thôi. Mẹ gầy hẳn đi, tóc cũng đã hoa râm. Thế nhưng, vòng tay của mẹ vẫn ấm áp như ngày nào, nụ cười của mẹ vẫn đẹp và dịu dàng như hai năm trước. Đang ngắm nhìn bóng lưng mẹ thì bỗng mẹ quay lại nhìn tôi và cười. À, thì ra là đã tới nơi rồi – đây chính ngôi trường cấp 3 của tôi. Mẹ dắt tôi đến dãy ghế đá quen thuộc và nói:
– Nào, mẹ con mình ngồi đây tâm sự con nhé! Cũng đã 2 năm rồi mẹ con mình không được ngồi lại tâm sự với nhau.
Tôi đáp:
– Dạ, mẹ.
Mẹ cầm tay rồi và hỏi:
– Cả nhà vẫn khỏe chứ? Mọi việc trong nhà thế nào?
Tôi nhanh chóng trả lời mẹ:
– Dạ, cả nhà đều ổn ạ. Có ông ngoại thì dạo này mắt hơi kém một xíu ạ. Mọi việc trong nhà cũng tốt lắm, gần tết nên mọi người cũng bận bịu chuẩn bị hơn. Cơ mà, cả nhà ai cũng nhớ mẹ hết đó.
Mẹ cười dịu dàng và bảo:
– Ừ, mẹ cũng muốn làm xong sớm để về với cả nhà. À, việc học của con sao rồi? Vẫn sẽ theo đuổi ngành báo chí chứ?
Tôi đáp lời mẹ:
– Dạ, con học vẫn tốt lắm đó mẹ. Vì lớp 12 nên chương trình có nhiều hơn và phải ôn thi, nhưng mà thầy cô giảng dễ hiểu lắm nên không sao đâu ạ. Báo chí là ước mơ từ nhỏ của con rồi, con sẽ theo tới cùng luôn. Mẹ yên tâm.
Mẹ mỉm cười và nói:
– Ừ, mẹ biết An của mẹ ngoan lắm và giỏi giang nữa. Có việc gì cũng có thể tự giải quyết lấy. Nhưng nhớ là nếu lúc nào cần tâm sự thì cứ nhắn với mẹ nhé! Mẹ luôn ở bên con.
Nghe những lời này, tôi cảm thấy rất xúc động. Mẹ lúc nào cũng yêu thương và quan tâm tôi như vậy. Dù đi công tác xa, mẹ vẫn luôn dõi theo và ủng hộ cho ước mơ của tôi. Chính vì có mẹ, nên tôi luôn tự tin với những gì mình đã làm. Có mẹ, thật hạnh phúc biết dường nào. Tôi đang suy nghĩ tiếp, không biết nên rủ mẹ đi đâu chơi, thì bỗng mọi thứ nhạt dần,…
Và rồi có tiếng “An, An ơi, dậy!”, tôi chợt choàng tỉnh và ngơ ngác không biết chuyện gì xảy. “Thất thần gì vậy, dậy đi mua đồ tết với chị” – Chị tôi réo tôi. Đến đây, tôi mới biết là mình vừa ngủ gật và mơ thấy mẹ. Tôi thầm ước rằng “Nếu có thể, thần mùa xuân ơi, hãy đưa mẹ về với con nhé!”
Kết bài
Qua giấc mơ ấy, tôi bỗng cảm thấy thật nhớ mẹ. Nhưng đồng thời, tôi cũng hiểu được, mẹ là người luôn yêu thương chúng ta. Dù ở đâu, làm gì, mẹ vẫn sẽ luôn dõi theo chúng ta. Và tôi cũng thầm quyết tâm, học hành chăm chỉ để không phụ kì vọng của mẹ.
Chuyện kể về giấc mơ 2:
Mở bài
Gần đây, tôi gặp rất nhiều áp lức học hành, và gần như tôi mất phương hướng không biết sau này mình nên thi vào trường nào, và làm gì cho tốt. Hôm qua lại mới bị mẹ la xong, thế nên tôi giận dỗi mẹ lắm. Nhưng, ngay tối hôm ấy, có một giấc mơ kì lạ đã khiến tôi phải thay đổi suy nghĩ của mình. Đó là giấc mơ về bà ngoại – người bà đã mất nhiều năm của tôi.
Thân bài
Đang ngồi trong phòng thì tôi nghe tiếng gõ cửa, ra mở thì phát hiện thấy bà ngoài. Bà bảo “Ngân à, đi con, chở bà đi tới chỗ này!”. Lúc ấy, thật lạ, tôi cảm giác bà rất quen thuộc, và không chút lạ lùng khi gặp bà. Đó như một lẽ tự nhiên vậy. Tôi vào sắp xếp đồ đạc rồi chạy đi với bà. Thật sự tôi cũng chả nhớ được là tôi với bà tôi đã đi bằng phương tiện gì, và đã đi đâu. Tôi chỉ biết nháy mắt, tôi thấy chúng tôi đang ở trong một không gian rất lạ, tương tư như làng quê vậy, và tôi đang đứng trong một căn nhà nhỏ lợp mái lá.
Bà mỉm cười với tôi và nói: “Con hãy nhìn những con người sống trong gia đình này nhé!”. Hình ảnh đầu tiên mà tôi nhìn thấy đó là một người phụ nữ tầm 30 tuổi đang làm việc nhà, căn nhà thì rộng, bà làm luôn tay luôn chân mãi mà không hết việc. Rồi tôi thấy người phụ nữ ấy nói chuyện với chồng mình. Qua đoạn đối thoại, tôi có thể hiểu rằng, người chồng sắp phải đi làm xa, vì nhà bây giờ không đủ tiền để nuôi con và chăm sóc cho con.
Gia đình ấy, vợ chồng sống vất vả vì con cái, nhưng họ vẫn yêu thương con hết lòng, tìm mọi cách để con đủ ăn đủ mặc và học hành đầy đủ. Cuộc sống của gia đình ấy vốn không quá khó khăn, nhưng cái gánh nặng nuôi con khiến cặp vợ chồng không thể nghỉ ngơi dù chỉ một ngày.
Tôi đơn giản chỉ là đứng nhìn cuộc sống hằng ngày của gia đình ấy. Cho đến lúc, những giọt nước mắt trên gương mặt tôi rơi xuống. Vì, tôi đã nhận ra… cái gia đình ấy, chính là gia đình của tôi khi tôi còn bé. Cặp vợ chồng ấy chính là cha mẹ tôi. Những đứa trẻ trong gia đình ấy chính là anh chị em tôi. Đến đây, tôi chợt nhận ra điều gì đó và quay lại nhìn bà. Bà lại mỉm cười nhẹ nhàng với tôi rồi biến mất trong làn khói. Chính lúc ấy, tôi tỉnh dậy, tỉnh dậy vì hàng nước mắt lăn dài trên má, có lẽ, cũng tỉnh dậy, vì những lời nhắn nhủ của bà đến tôi đã đầy đủ rồi.
Kết bài
Lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng, gia đình tôi vẫn còn đó, cha mẹ vẫn luôn yêu thương và chăm sóc tôi hết lòng. Có những điều vốn quan trọng thì tôi lại vô tâm bỏ chúng qua một bên, và đi coi trọng những nhứ vốn chẳng cần thiết. Cũng từ giấc mơ ấy, tôi mới nhận ra một điều rằng, hiện tại, những người yêu thương và trân trọng ta mới là những điều đáng quý. Đồng thời, đó cũng chính là động lực để ta cố gắng hơn nữa. Từ giấc mơ ấy, tôi cảm thấy bản thân như có sức sống lại, tìm thấy được mục tiêu và động lực để vươn lên.
Hi vọng với hai mẫu văn trên đây, bạn sẽ có được bài văn hợp với mình.